NewVnNews - Công điện do Tòa Ðại Sứ Mỹ ở Hà Nội gởi về Washington DC, đề ngày 26 tháng 11 năm 2002 đưa ra cái nhìn toàn cảnh về “văn hóa tình dục” tại Việt Nam mà công điện gọi là “Sex and The City – Hanoi Style.” Tệ nạn xã hội ở Hà Nội Ðảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam xác nhận tệ nạn mãi dâm là vấn đề lớn của quốc gia. Vũ trường, quán karaoke, tiệm massage và các tụ điểm “giải trí,” ngay cả ở Hà Nội, nơi các dịch vụ mua bán dâm đang ngày càng nở rộ theo cách chuyên nghiệp hoặc bán chuyên nghiệp.

Ảnh một vũ trường tấp nập tại Hà Nội, một hình ảnh khó có thể tìm thấy những năm trước và sau 1975 tại Hà Nội. Nhưng lại rất dễ bắt gặp tại Sài Gòn.

Tuy than phiền là vậy nhưng các giới chức chẳng làm gì mấy để trị cái tệ nạn xã hội này. Phần vì tham nhũng nhưng có lẽ lý do quan trọng hơn là vì họ còn phân vân, không chắc, phải chăng công chúng thà được hưởng thụ cái tự do mới tạo dựng nên, hơn là chấp nhận sống bị kềm kẹp trở lại và quay về với “đạo đức xã hội chủ nghĩa.”

Bất hạnh thay, vấn đề liên quan đến sức khỏe do hậu quả của kỹ nghệ tình dục đang gia tăng và không còn là chuyện đùa nữa. Lây nhiễm HIV/ AIDS cũng tăng đều đặn, mặc dù cán bộ nhà nước vẫn tiếp tục khẳng định, đa số lây nhiễm đều truyền qua ống chích khi sử dụng ma túy. Nạn buôn người phục vụ tình dục vẫn còn là vấn đề nhức nhối của nhà nước Việt Nam, mặc dù phụ nữ bị đem đi xuất cảng ra nước ngoài nhiều hơn nhắm vào thị trường nội địa. Nói cho cùng, lối sống về đêm và sinh hoạt xã hội ở Hà Nội đang ngày càng giống những thành phố khác trong vùng Ðông Nam Á, đặc biệt là TP.HCM. Giơ cao đánh khẽ Thông báo sau kỳ họp Hội Nghị Trung Ương đảng lần thứ 7, khóa 9, vào ngày 9 tháng 11 năm 2002, đảng cộng sản chấp nhận có “những vấn đề xã hội cấp bách” cần được quan tâm, đáng kể là “tệ nạn xã hội như nghiện ngập, đĩ điếm, tội ác,” cũng như tham nhũng.

Trong phiên khai mạc Quốc Hội khóa 11, vào ngày 12 tháng 11, 2002, Thủ Tướng Phan Văn Khải đề cập đến “những vấn đề xã hội cấp bách,” đặc biệt chỉ thẳng vào tệ nạn “hút xách, đĩ điếm và tội ác.” Tất cả đều không mới mẻ gì đối với các cán bộ cao cấp trong đảng và nhà nước Việt Nam và tuy nói mạnh mẽ nhưng không thấy có biện pháp cụ thể nào cả. Cuồng loạn ở các vũ trường Trong thập niên qua, nhờ thu nhập cao, tự do cá nhân được nới lỏng và không còn bị công an chú ý vào đời sống riêng tư, nhiều người dân Hà Nội lần đầu tiên có thể say sưa với lối sống tính dục. Tối thiểu Hà Nội có được ba vũ trường, nơi tụ tập khách trong hạng tuổi 20 đến 30. Cả ba đều mang bảng hiệu tiếng Anh: “New Century,” “Magic Moo,” và “Spark.” Một quán tên “Apocalypse Now,” mà khách ngoại quốc lui tới, tuy nhiên cũng có số lượng đáng kể dân địa phương. Rượu cô-nhắc ở đây nếu uống một đêm giá cũng bằng lương cả năm của một công nhân trung bình vì thế bia được ưa chuộng nhất. Dư luận đứng đắn khẳng định rằng “New Century” cũng là nơi lui tới để mua ma túy, ngay cả việc “phê” luôn tại chỗ, đặc biệt là thuốc Methamphetamine.

Những gì các nơi này có, lại ít thấy ở khắp Việt Nam. Rất nhiều cô gái đến đây một mình và hết sức thân thiện với đàn ông lạ. Hầu hết các cô tại vũ trường “New Century” thượng lưu này mặc áo dạ vũ dài (mà các cô phải khéo lắm mới đến đây bằng xe gắn máy được.) Lịch sự căn bản đòi hỏi quí ông nhảy với đào, trả cho họ tối thiểu một chầu uống cho mỗi lần nhảy, mọi thứ khác sau đó đều có thể thương lượng với nhau. Khác với các phòng trà ở TP.HCM trong những năm gần đây, nơi phải đóng cửa sau nửa đêm, vũ trường Hà Nội mở thâu đêm bảy ngày một tuần. “Hồng Kông Hà Nội” Quán karaoke bùng phát dữ dội. Trên khắp địa bàn thành phố Hà Nội có đến hằng ngàn quán do tư nhân làm chủ. Chúng từ thượng vàng đến hạ cám, sang trọng có hai khách sạn Daewoo và Fortuna, kiểu nhà nghèo có các túp lều nằm dọc theo con đường chạy lên phi trường Nội Bài cùng các nơi khác. Con đường chính từ Hà Nội chạy lên hướng Bắc, băng qua Gia Lâm, vừa qua cây cầu bắc qua sông Hồng là khu vực dân địa phương gọi là “Hồng Kông Hà Nội.” Vì tại đây tập trung dày đặc các quán karaoke cùng các “tụ điểm vui chơi khác.” Hầu hết các quán karaoke đều có đầy đủ các bản nhạc, từ tiếng Việt đến Anh, Hoa và Hàn. (Số người ở Hà Nội biết ca bản “Sealed with a Kiss” và “Unchained Melody,” nhiều hơn hẳn dân đi hát karaoke ở Mỹ.) Hầu hết các quán karaoke đều có phòng dành riêng, nơi nào ít lắm cũng có một phòng, trong khi có nơi lại đến hàng chục phòng. Ðể khách đến hát bớt lẻ loi, nhiều quán mướn thêm “tiếp viên” có ngoại hình tốt, để cùng ca với khách. Người Việt gọi dạng karaoke này là “karaoke ôm.” Các cô tiếp viên này rất nhiệt tình làm cho nam khách hàng được cảm thấy ấm áp trong căn phòng mở máy điều hòa lạnh buốt, để chống lại cái nóng của Hà Nội. Nhiều giai thoại có chứng cớ nói rằng các cô rời chỗ làm sớm, để đi đến những tụ điểm giải trí về đêm.

Thư giãn kiểu “Thái” Ðiều đáng mừng cho người dân Hà Nội nào bị đau lưng cứng cổ, đó là dịch vụ massage bùng lên mạnh mẽ trong nhiều năm qua. Ðến nay có đến hằng ngàn trung tâm, mà họ quảng cáo là massage “kiểu Thái.” Ðáng ngạc nhiên là đa phần các cô thợ đấm bóp đều xinh đẹp. (Vì một lý do nào đó, nhiều cô nói họ từ Sài Gòn ra đây hành nghề, nhưng cũng có thể lắm.) Hầu hết có phòng riêng để khách nằm đấm bóp, một số bên trong có thêm cả phòng tắm. Một “trung tâm giải trí” nhiều tầng mới xây xong, lối trang trí của nó một vài quan sát viên mô tả như là “nhà chứa kiểu cổ điển.” Chỗ này cách tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ chỉ vài căn phố, và báo cáo cho thấy do tư nhân đầu tư, vốn lên đến nhiều triệu Mỹ kim. Không những nhiều tầng có phòng đấm bóp riêng mà còn có thêm phòng tắm hơi, một hồ bơi nhỏ, nhiều nhà hàng, một bar rượu, và một khu hát karaoke.

Ngoài ra trong tòa nhà, nay có thêm nhiều văn phòng và chung cư cho thuê. Ðiểm hấp dẫn ở đây là các cô làm massage sẵn sàng “ra ngoài đi chơi” với khách. Nhà nghỉ Sau khi bằng lòng đi chơi với khách rồi, biết đưa nhau đi đâu đây? Họ tìm đến “nhà nghỉ” có khắp thành phố và ngày càng có nhiều ở vùng đồng quê. Hầu hết nhà nghỉ đều là những cơ sở nhỏ do tư nhân làm chủ và ít khi gặng hỏi khách hàng. Khác với khách sạn hoặc nhà khách, nơi muốn thuê phòng phải nộp chứng minh nhân dân hoặc sổ thông hành. Ðiều quan trọng là “nhà nghỉ” có cho thuê phòng theo giờ, chừng 7 đô la mỗi giờ. Một số chứ không nhất thiết tất cả, có nữ tiếp viên để phục vụ nhiều dịch vụ khác. Các ông thích đi “ăn phở” Chứng cứ do các tham tán chính trị thu thập được từ khắp nơi, cũng như từ các tài xế taxi, cho thấy dịch vụ tình dục ngắn hạn giá từ 100,000 đồng trở lên. Người Việt gọi việc đi ăn vụng này là “ăn phở,” trái với “ăn cơm” là “cây nhà lá vườn.” Cũng như các nền văn hóa Á Châu khác, nhiều đàn ông Hà Nội thích đi “ăn phở” chung với bạn bè thay vì đi một mình. Thường là sau một buổi chiều đi nhậu, đi hát karaoke, đi đấm bóp. Thăm dò cho thấy nhiều ông mỗi tuần đi “ăn phở” một lần, và kinh nghiệm tình dục đầu tiên trong đời của hầu hết các ông ở Hà Nội đều bắt nguồn từ các hình thức này.

Chuyện “sex” bên các bờ hồ Hà Nội với nhiều hồ nhỏ thường có nhiều công viên xinh xắn vây quanh, tạo điều kiện hấp dẫn cho các hoạt động “yêu đương” chuyên nghiệp hoặc không chuyên nghiệp. Công viên Lenin trở nên khá đông đúc vào lúc chiều tối. Mấy cặp trẻ tuổi chiếm lấy các chỗ riêng tư như ghế đá và bụi cây. Chơi ma túy cũng là một vấn nạn ở nơi đây. Kim chích dùng rồi lăn lóc đó đây trong công viên, các ghế đá đầy nhóc những dân ghiền, giờ nào cũng thấy họ cả. Công viên này còn là nơi hẹn hò lén lút của giới đồng tính có từ đầu thập niên 1980. Hồ Hoàn Kiếm ngày nay là nơi cung ứng những thanh niên tán tỉnh hết sức thân thiện với quí nam nhi. Tòa đại sứ khuyến cáo khách du lịch nên tránh xa các nhà vệ sinh công cộng ở đây. HIV/AIDS: Không phải chuyện đùa Theo báo cáo gần đây trên truyền thông chính thức, Bộ Y Tế tiên đoán đến năm 2005 số người bị nhiễm HIV/AIDS sẽ đến con số 200,000 người. Hiện con số người nhiễm thực sự là trên 154,000, với hơn 23,600 bị nặng và quá 20,000 đang chờ chết. Ða số quan chức Việt Nam tiếp tục lập luận rằng phần lớn lây nhiễm là do dùng chung ống tiêm chích ma túy; trong khi các chuyên gia tin rằng khuynh hướng này nay đang chuyển sang nguyên nhân do lây nhiễm qua đường tình dục.

Nạn buôn người Nạn buôn người ở Việt Nam vẫn còn là vấn đề quan tâm đối với không những Việt Nam, mà còn các nhà quan sát khác, kể cả chính quyền Hoa Kỳ. Tuy nhiên hầu hết phụ nữ là nạn nhân buôn người đều nhắm vào nhu cầu của người nước ngoài, mặc dầu một vài đường dây buôn gái từ vùng thôn quê lên thành thị cho nhu cầu mãi dâm vẫn đang hiện hữu. Ðộng cơ kinh tế có lẽ là yếu tố khiến phụ nữ trẻ tự nguyện làm mãi dâm chuyên nghiệp lẫn bán chuyên nghiệp ở trong nước. Tuy nhiên ở Hà Nội tuồng như không có nạn trẻ em làm mãi dâm như ở các nước lân cận. Không có tài liệu đáng tin cậy về việc có bao nhiêu người liên hệ đến vấn đề mãi dâm ở Hà Nội, dưới hình thức chuyên nghiệp, bán chuyên nghiệp, hành nghề tự do và được ăn lương; tuy nhiên, con số này có vẻ đang gia tăng. Hiện nay Hà Nội vẫn chưa có những nhà thổ kiểu bán công khai như ở Thái Lan, nhưng nhiều hình thức khác đang phát triển đáng kể, và rõ ràng, để đáp ứng với nhu cầu thị trường. Phản ứng của công an lẫn cán bộ an ninh trước những khuynh hướng này tỏ ra yếu ớt, nếu không muốn nói là thờ ơ. Hệ quả rõ ràng do tham nhũng khiến công an làm ngơ như thường thấy ở khắp vùng Ðông Nam Á. Không mấy ngạc nhiên khi chính quyền lẫn đảng cộng sản buộc phải công nhận có sự lan tràn của các tệ nạn xã hội. Nhà nước phân vân chưa thể đo lường được thái độ của người dân Hà Nội, rằng phải chăng họ thà chấp nhận để cho những tệ nạn này tiếp tục nảy nở hơn là để cho chính quyền thắt lại các quyền tự do như trước đây. Có thể chính sự trù trừ này mà các quan chức ở Hà Nội lẫn khắp nước chưa nhiệt tình đối phó với nạn mãi dâm. Nói cho cùng, sinh hoạt xã hội và lối sống về đêm ở Hà Nội đang ngày càng giống với các thành phố ở khắp vùng Ðông Nam Á, đặc biệt là TP.HCM.

Công điện: Loại bảo mật: Không bảo mật "Sex and the City – Hanoi style” 26/11/2002, từ Raymond Burghardt, Đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội.
Triệu Phong

Bình Luận:

Mới Nhất

Đọc Nhiều